Chuyện kể rằng có 2 đứa trẻ con, mặc dù không chung dòng máu hay họ hàng gì cả nhưng chúng rất yêu thương nhau ...
Đứa con trai lớn hơn con bé 1 tuổi, nhưng nó tỏ ra là 1 người lớn hẳn, nó dạy con bé biết cách sống, biết đặt niềm tin vào xung quanh, biết tin tưởng, biết tha thứ và ... sự chân thành.

Con bé tính tình vẫn trẻ con lắm, ngang bướng và ngổ ngáo, nhiều lúc làm cậu bạn kia đau lòng, nhưng nó luôn dành cho cậu bé 1 trái tim ấm áp, sự an ủi san sẽ, cả 1 tình yêu thương đặc biệt, và luôn bên cạnh khi cậu bé gặp rắc rối.

Chúng không phải là những đứa trẻ nghèo, nhưng chúng sống không giàu sang, cậu bé cho dù có khó khăn như thế nào cũng không bao giờ để cô bạn mình phải lo lắng.

Nếu con bé than đói, cậu bé sẽ tìm thức ăn hoặc nấu 1 vài món cho cô bạn nhỏ.

Khi trời nóng nó sẽ quạt cho con bé ngủ.

Khi trời lạnh nó lấy thân che chở cho con bé ấm áp.

Mỗi khi vậy đứa con gái chỉ biết cười hạnh phúc, nó rất thích thú khi được sống trong vòng tay trong sự chăm sóc của người bạn nhỏ này.
Một ngày nọ, 2 đứa trẻ cùng nhau đến nơi bí mật.

Trên đường đi, con bé dẫm phải gai, giật mình nó hét toáng lên.

Cậu bé quay đầu lại hỏi với 1 giọng mệt mỏi, nhưng toát ra vẻ lo lắng vô cùng.

Con bé sợ bạn lo lắng nên chỉ xoa chân lắc đầu cho qua chuyện.

Cậu bé nắm tay nó, xoa nhẹ chân.

Tới nơi bí mật, tự dưng cậu bé gục đầu lên vai cô bạn mình, thở dài 1 cách bất lực.

Cô bé đã biết có chuyện không hay xảy ra, nhìn vào đôi mắt cậu bạn nó đã đoán được từ ban nãy, và trước giờ cậu bạn mình là một người mạnh mẽ, chưa bao giờ tỏ ra mềm yếu như vậy. Nó ôm chặt cậu bạn vào lòng hỏi có chuyện gì, nhưng đáp trả chỉ là những tiếng thở dài đến nao lòng...

" Cưng à, có lẽ đây là những lần cuối cùng mình được ngồi cạnh nhau " - Cậu bé phá tan sự im lặng.
Con bé im, im lặng thôi, tự dưng nơi tim nó nhói lên, cảm giác còn đau hơn cái gai ban nãy đâm vào chân.
Nó muốn khóc, nhưng không dám, nó sợ bạn nó sẽ đau lòng hơn, vì đâu ai muốn phải ra đi nếu không có lí do gì đó.

....

Lúc 2 đứa phải về nhà, con bé tự dưng khóc nấc lên, khóc nức nở, khóc như không sợ ai nghe thấy nó khóc.
" Nín đi nín đi. Nín đi mà, ngoan nha, đừng khóc sẽ xấu lắm biết chưa, em đừng khóc nữa anh sẽ khóc theo cho coi. Không ngoan anh sẽ ko dắt cho đi chơi nữa đâu " - Cậu bé càng ra sức dỗ dành thì con bé lại càng khóc to hơn, đơn giản vì nó nghĩ kể từ sau ai sẽ ôm nó và dỗ dành những lúc nó khóc nữa, cứ thế nó càng thấy đau đớn và khóc.

Cảm giác con bé tự thấy mình giống như 1 đứa trẻ con vài tháng tuổi bị bắt xa 1 người luôn tay nâng niu ẳm bồng nó, khóc thật đau đớn và bất lực vì nó có biết làm gì để giúp người bạn đừng phải xa nó nữa.

Thấy mình càng dỗ cô bạn càng khóc thì đứa con trai mới bắt đầu chọc cười, nó chọc hết chuyện trên trời đến chuyện dưới đất, con bé lúc đầu còn mếu máo, sau thì cười khúc khích và lau nước mắt...
Cậu bé tự dưng thấy buồn, tự dưng xót xa quá đỗi, nhưng chỉ biết trông chờ vào cái gọi là niềm tin và hy vọng.
Cuối cùng rồi cậu bé cũng phải chuyển đi, đứa con gái thì vẫn hàng ngày hy vọng người bạn nhỏ quay lại, suốt ngày vẫn đi tìm 1 chiếc cỏ 4 lá, vì có ai đó từng nói, nếu ai đó thấy 1 chiếc cỏ 4 lá thì mọi thứ sẽ suôn sẻ theo ý muốn. Rồi đến 1 ngày nó lớn nó sẽ đi tìm người bạn mình.

Biết đâu được, có bao giờ trong dòng người bước vội, họ vô tình chẳng nhận ra nhau ... 

Hay bạn thích 1 cái kết có hậu, cậu bé sẽ không đi đâu cả, vẫn ở bên cạnh chăm sóc con bé, chúng ngày càng yêu thương nhau.

Mà có ai biết đâu 1 điều con bé đã may mắn hơn chính nó tưởng, vô tình nó thấy trong 1 cuốn sổ từ rất lâu rồi, 1 chiếc cỏ 4 lá ép khô mà nó nghĩ đã đánh mất từ lâu. Đặt tay lên lá cỏ và ước ....

Ước 1 điều gì đó mà chỉ có nó biết...

P/s : 
Nếu có ai đó đang mất niềm tin và đọc được câu truyện này thì hãy lạc quan lên, vì cuộc đời đâu có bất biến, mọi chuyện sẽ yên bình trở lại sau nhiều chật vật. Nếu mọi thứ có lần lượt rời bỏ em đi,thì chắc chắn vẫn có 1 người ở lại, sẽ bên cạnh, quan tâm chăm sóc cho em, sẽ ôm chặt em khi em cảm thấy đau lòng. Vì anh vẫn muốn em không lạnh khi em cô đơn, vẫn muốn em cười khi em không vui.