Cuộc sống luôn có những niềm vui nhưng bên cạnh đó cũng là nỗi buồn.
Ta vẫn nói cuộc đời màu hồng…và ta biết quên đi những chấm đen trên đó…
Niềm vui sẽ được tận hưởng…nỗi buồn thì chỉ để gặm nhắm…
Cùng là cảm xúc…nhưng lại trối bỏ, để tự mình gạt mình…
Say đi trong cơn vui mà nào biết lòng này buồn
Đêm về lẻ bóng hỏi sao khóe mắt cay…
Ta vẫn nói cuộc đời màu hồng…và ta biết quên đi những chấm đen trên đó…
Niềm vui sẽ được tận hưởng…nỗi buồn thì chỉ để gặm nhắm…
Cùng là cảm xúc…nhưng lại trối bỏ, để tự mình gạt mình…
Say đi trong cơn vui mà nào biết lòng này buồn
Đêm về lẻ bóng hỏi sao khóe mắt cay…
Đừng vội xua đi nỗi buồn
Cứ từ từ nhấm nháp…như tách cà phê không đường…đăng đắng thơm thơm…
Có chút dư vị đậm đà…vẫn chưa muốn quên…
Của những tình cảm cho đi…mà chưa nhận lại được…
Của những cố gắng bao ngày… sao mãi hoài công…
Của một nỗi nhớ…bao đêm còn thổn thức…
Những cảm xúc chân thật,những tình cảm không che giấu…
Dẫu có buồn nhưng ta vẫn là ta,
Vẫn biết khóc…biết buồn…
Một nỗi buồn dịu êm…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét